1
- Bước qua năm 1970, những cuộc xâm nhập của SOG ( đơn vị chuyên về
hành quân Biệt-kích ) bằng trực thăng gặp nhiều khó khăn, hay phải
nói...xưa như trái đất! Yếu tố bất ngờ, nhanh chóng thực
hiện xâm nhập bằng trực thăng không còn được kết quả như trước, khi mà
địch quân đã có những biện pháp chống lại. Đơn vị chống Biệt-kích của
Bắc-việt càng ngày càng tỏ ra hoạt động hữu hiệu, nguy hiểm và thành
công. Ý tưởng xâm nhập ban đêm đang được nói đến nhưng các trực thăng
không được an toàn khi đáp. Chỉ còn cách nhẩy dù xuống mục tiêu. Nhưng
nó đòi hỏi phải có những nhân lực hảo
hạng.
-Chỉ
huy trưởng mới của SOG lúc này là Đại-tá John Sadler. Ông ta là người
rất am hiểu về kỹ thuật nhầy dù và Skydiving ( dù cánh dơi lướt gió )
Thuật ngữ quân sự gọi là HALO ( High Altitude Low Opening ) Nhẩy dù ở độ
cao 10.000 bộ ( 3.050 mét ) Đề rơi tự do, khi còn cách mặt đất khoảng
1.000 hay 2.000 bộ ( 305- 610 mét ) rồi mở dù lái đến mục tiêu. Quân đội
Việt nam Cộng hòa chỉ có một số ít, thường là Huấn luyện viên Nhảy dù
biết cách nhẩy loại này mà người ta gọi là Nhảy-dù điều khiển.
-Giữa
năm 1970 Đại-tá Sadler ra lệnh thành lập Toán HALO đầu tiên tại CCN.
Toán Virginia (Toán Mỹ, người Thượng) được chọn gồm có ba Biệt kích
người Mỹ, hai người Thượng và một sĩ quan Lôi-hổ Nha kỹ thuật...Toán lấy
tên là Florida...được đưa sang Liên đoàn Biệt kích số 1 của Quân đội Mỹ
đóng tại Okinawa (Nhật bản) để bí mật huấn luyện. Chương trình huấn
luyện Toán HALO bắt đầu lên khung. Tại trại CCN, song song với phần đông
là các Toán Mỹ...có tám Toán Việt-nam tại trại do những cán bộ
Nha-kỹ-thuật chỉ huy và phối hợp trong chương trình OP 35 của SOG (hành
quân Biệt-kích đặc trách đường
mòn Hồ chí minh) Được lệnh tuyển chọn và thành lập Toán Dù điều khiển
(HALO) đầu tiên thụ huấn tại Trung tâm huấn luyện Biệt-kích Long-thành
gồm có một Sĩ quan Lôi-hổ và năm Biệt-kích quân (SCU) Special Commando
Unit được người Mỹ chuyển giao cho Nha-kỹ-thuật chỉ huy. Rất tiếc trong
khóa học người Sĩ quan thiệt mạng vì dù không bung. Chương trình bị trở
ngại vì thiếu người chỉ huy dù rằng năm Biệt kích quân cũng đã xong khóa
học.
-Chiến
cuộc có những bất lợi do sự rút quân của quân đội Mỹ. Quân đội
Việt-nam-cộng-hòa không đủ sức trám vào những khoảng trống chiến thuật
được người Mỹ chuyển giao. Trong khi quân Bắc-việt ồ ạt xâm nhập và phát
triển hệ thống đường tiếp tế, xây dựng thêm các căn cứ chiến lược dọc
theo biên giới Việt, Lào...trước sự bỏ ngỏ của Không-quân Mỹ. Lúc
này...SOG phải chiến đấu trong đơn độc. Mọi trợ cấp bị cắt dần
dần...ngoài những gì hiện đang có. Đứng trước những khó khăn hiện tại
thêm vào quân đối phương biết cách đề phòng và bố trí lực
lượng đối phó đã đem lại cho SOG những trở ngại lớn lao kèm theo tốn
thất đáng kể về nhân mạng. Đầu năm 1971. Trại được đổi tên mới ... Lực
lượng đặc nhiêm 1 (TASK FORCE 1) thay cho tên cũ ...Sở chỉ huy Bắc (CCN) Cùng
với lệnh các Toán thám sát Mỹ không được phép xâm nhập qua Lào,
Căm-bốt. Chỉ được hoạt động trong nội địa Việt-nam. Đúng ý của chương
trình " Việt-nam hóa chiến tranh" tiết kiệm xương máu lính Mỹ! Để
duy trì hoạt động ngoại biên, SOG đã xử dụng các Toán Lôi-hổ
Nha-kỹ-thuật vào những mục tiêu tại Lào, Căm-bốt. Đó cũng chính là sự
hãnh diện cho đơn vị Biệt-kích trên chiến trường theo đúng nghĩa.
-
Chiếc C47 của hãng vận chuyển Air America từ Đà-nẵng đưa chúng tôi lên
Kontum. Vừa xuống phi trường tôi mừng rỡ vì người đón chúng tôi lại là
Đại-úy Đại đội trưởng (A Company- Hatchet Force) trước kia ở CCN mà tôi,
lúc ấy là Thông dịch cho ông. Tây-nguyên mùa này nắng nóng cuối Hè. Xe
Jeep chở chúng tôi vừa ra khỏi tỉnh lỵ. Những đám mây đen lốm đốm dần
trôi, chẳng tạo được cơn mưa trong cái nóng hầm hập của thời tiết gần
trưa. Ba chúng tôi nằm trong số người đã huấn luyện Nhẩy-dù điều khiển
(HALO) được lệnh lên Kontum (TASK FORCE 2) trước kia là CCC...phối hợp
công tác. Lần đầu tiên
lên đây tôi rất ngạc nhiên vì con quốc lộ dẫn vào tỉnh lỵ như bổ đôi
căn cứ Biệt-kích...giống một nút chặn vững vàng bảo vệ cửa ngõ ra vào
Tỉnh. Sau ba ngày thực tập chiến thuật và nhẩy hai sô dù đêm. Toán HALO
phối hợp đã sẵn sàng gồm ba người Mỹ, ba người Việt-nam. Toán trưởng là
Đại-úy cùng hai Trung-sĩ Toán phó. Lực lượng đặc biệt Mỹ. Mọi đồ đoàn đã
được chuẩn bị kỹ lưỡng. Toán lên xe lúc trời vừa tối để ra phi trường.
Cơn gió mát lạnh từ dòng sông Dak Bla hiếm hoi thổi tung chiếc khăn ngụy
trang trên cổ lên mặt làm tôi có cảm giác xa lạ mênh mông trước những
gì sắp xẩy ra.
Phi cơ của Air America (Long Tiếng)
2-
Phần đồ đoàn cuối cùng...chiếc ba lô đã được gài vào vị trí dưới cái dù
bụng...cây Car 15 thắt bên hông. Con người trở nên nặng nề, dệnh dạng
đi ra phía sau đuôi phi cơ...chiếc MC 130 (Blackbird) Dưới ánh đèn sáng
từng cặp mắt sau tấm kính trong bộ phận mũ che chắn đầu mặt, kiểm soát
lẫn cho nhau. Vị sĩ quan nhiệm vụ thả Toán được lệnh trong chiếc mũ bay
ra hiệu cho Toán sẵn sàng...còn hai phút nữa. Cửa phi cơ đã mở. Gió mạnh
hồng hộc thổi vào nhưng tôi không cảm thấy lạnh như lúc cửa còn đóng.
Đèn xanh đã được bật lên kèm theo tiếng hô của viên sĩ quan thả Toán.
Chúng tôi đi
vào không trung.
-Phản
ứng tự nhiên tôi nhanh chóng lấy được thế bay. Đưa mắt nhìn xuống đã
thấy đốm sáng lân tinh trên lưng người Trưởng Toán...đang chếch về mé
trái. Lồng ngực bỗng trì nặng và tôi biết là mình đang trong đám mây.
Xoãi tay trái xa thêm, tôi điều khiển thân mình vùn vụt bay theo điểm
sáng lân tinh nhưng không xa quá tay để bảo đảm thân mình không bị lật
hoặc chúi đầu! Trời đêm tối đen ngòm trừ ánh sáng đốm nhỏ lân tinh phía
dưới. Nhìn đồng hồ cao độ tôi chuẩn bị nghe tiếng báo động trong hai
tai...âm thanh tiếng reng nổi lên. Gồng hai tay, cụp dần vào hai
vai...tay phải đã chạm chốt mở dù, tôi
giật ra trong lúc toàn thân theo cái đầu chúi lao xuống...Tích tắc con
người như được giữ lại rồi êm đềm tung lên trong lòng sung sướng vì dù
đã mở và đưa mắt tìm hai dây lái. Nhìn đồng hồ đeo tay để xác định thời
gian và đưa mắt tìm ánh sáng của Toán trưởng...lần này ở phía phải. Kéo
dây lái căn hướng gió. Tôi cụp cánh dù dây lái tay phải bay theo điểm
lân tinh khi mờ khi tỏ bên dưới. Đống hồ đeo tay đã chỉ gần hai phút
tính từ lúc dù mở. Tôi tập trung chuẩn bị đáp đất. Hai tay kéo cụp dù,
gống hai chân chụm bằng nhau tôi chờ đợi cú va chạm đầu tiên để bung dù
nhằm làm giảm sức rơi. Nhìn bên dưới đêm đen như đen thêm và rồi soạt
soạt...tôi vội bung dù hai tay co lại che chắn đầu. Thân mình va chạm
vào cành cây, tai cũng đã nghe
tiếng cây gẫy. Tiếng phịch vang lên rồi toàn thân ngã ngồi trên đất.
Một cái gì đó làm đau nhói ở vai trái...nhìn đồng hồ đã ba giờ, năm phút
sáng. Việc đầu tiên tháo cây Car 15 bên hông và vẫn nằm yên nghe ngóng
động tĩnh. Loài chim ăn đêm kêu réo cùng tiếng côn trùng nỉ non xa vắng.
Qua khoảng trống trên tầng cây bầu trời đầy sao . Tôi lần tháo chiếc ba
lô, cái dù bụng và những đai dù chính. Một ý tưởng ngộ nghĩnh...tôi như
một chiến binh mới vừa xâm nhập bằng trực thăng xuống mục tiêu! Công
việc trước mắt kéo cái dù xuống cũng may nó không mắc dính trên cây và
tìm cách chôn dấu. Gió đưa cái lạnh bất chợt với cơn thèm một điếu thuốc
rạo rực. Tôi chặc lưỡi trùm cái dù nhẩy qua đầu tự thưởng cho mình một
điếu thuốc...cơn thèm đã
cho cảm giác tuyệt vời và quên đời một chốc. Thoải mái xong...bắt đầu
đào đất bằng dao găm đi rừng để phi tang cái dù trong tiếng gà gáy dồn
dập báo hiệu trời sắp sáng. Rắc lên vài vốc lá khô, tự mãn xoa tay cùng
ánh sáng mờ mờ thấy cả làn sương bay bay. Tôi lấy ra chiếc máy...bật mở
để tìm Toán trưởng. Đây rồi theo mũi tên chỉ và khoảng cách hiện lên 250
mét. Tôi theo máy di chuyển. Rừng cây chồi non nhưng chằng chịt dây leo
cản trở. Bóng của một cây cổ thụ mờ trong sương sớm nhưng chẳng phải là
hướng trong máy dò. Những giọt sương trên lá thấm dần trên khăn ngụy
trang và hai vai. Khoảng cách trong máy được kéo xuống còn 150 mét. Một
vài tiếng súng nổ về hướng Nam cách không mấy xa. Địch đi săn...tiếng
bắn không phải là truyền tin
hay báo hiệu gì đó, đúng hơn là hạ gục một con thú! Con trăng mỏng
dính xuất hiện từ lúc nào bên cạnh một ngôi sao sáng long lanh lấp
lánh. Đàn chim ăn đêm tham ăn về muộn kêu réo hay nói chuyện với nhau
vang vang đáp xuống tàng cây cổ thụ phía sau. Tôi chợt rùng mình trong
cảm giác lẻ loi hay bởi cơn gió lạnh đang mơn man trên gương mặt đẫm
sương. Tiếng của đàn chim đêm vẫn gơị mở hình ảnh quái dị, ma
chơi...thần hồn nát thần vía! Xua tan những vẩn vơ tôi
nhìn vào máy. Con số 80, còn 60 mét nữa...số 20 trong máy là con số ấn
định của Trưởng-toán để dừng lại. Giữ cái "máy mẹ" Toán
trưởng biết hết mọi khoảng cách và hướng đến của những "máy con" Ông ta
chỉ việc ngồi cố định
một chỗ để tiếp nhận dần Toán viên của mình. Khoảng cách 20 mét được ấn
định để trao đổi mật khẩu nhằm tránh là quân địch. Nhìn vào máy, tôi
qua khỏi bụi lau ngồi chờ đợi... "Juliet" tôi vội đáp ngay mật khẩu
"Romeo" Rồi tiếng "vào đi" của Toán trưởng ở phía trước.
Căn cứ Air America (CIA)
3-
Nét mặt hớn hở và câu nói "vào đi" lần này của Đại-úy Toán trưởng đã
kết thúc tốt đẹp, thành công chuyến xâm nhập khi người Toán viên cuối
cùng tụ tập. Nắng cũng đã nhấp nhô trên đỉnh núi. Rừng cây thưa toàn
chối non quá đầu người. Toán viên nhiệm vụ đi đầu (Point man) đang căn
lại địa bàn chuẩn bị. Toán theo đội hình định sẵn bắt đầu di chuyển.
Tiếng chim trên cành cây cao líu lo bên hông và đàn vắt đã xuất hiện
dưới lá cây mục. Đại úy đi hàng thứ hai, trước tôi ra lệnh dừng lại khi
nghe tiếng Covey đang đến. Toán phó người Mỹ đi đoạn hậu đang cầm chiếc
gương
chiếu lấy ánh sáng sẵn sàng ra hiệu cho máy bay (Covey) cạnh người xạ
thủ M79 (Biệt kích quân người Việt) và sau tôi Toán phó người Mỹ phụ
trách truyền tin (Radio man) đang liên lạc...Covey ở trên đầu có lẽ đã
nhận xong vị trí Toán bằng gương chiếu và Đại úy đang ghi chép tọa độ
Toán do Covey thông báo. Khác với xâm nhập bằng trực thăng bãi thả đã
được ấn định chính xác cho thuyết trình hành quân. Nhưng với bằng dù sự
chêch lệch tọa độ buộc phải có và xác định lại tọa độ là điều cần thiết.
Toán tiếp tục di chuyển. Covey cũng đã ra khỏi vùng. Nắng chan hòa và
tầng mây trắng phau như càng lúc càng cao! Khu rừng trước mặt xanh mờ
sương lam đầy bí ẩn nhưng bên này khu rừng lau trổ cờ trong gió bạc một
mầu nghiêng ngả nhảy múa cùng
nắng vàng chan chứa! Không gian yên ả trừ lũ chim trên tàn cây cao đứng
lẻ loi bên cạnh tảng đá nổi lên như lưng Trâu. Người đi đầu mồ hôi nhỏ
giọt rất vất vả vì cây dây leo. Thi thoảng Đại úy cũng phải thay thế dẫn
đường. Đàn vắt dưới chân lau nhau ngửi mồi nhưng chẳng làm gì được vì
chúng tôi toàn thân kín bưng trừ ra khuôn mặt nhưng đầy thuốc trừ muỗi.
Tôi bỗng tiếc cho bộ Dù nhẩy...đúng là đánh giặc theo kiểu nhà giầu cũng
khác!
-Rừng
cây cao, tối hun hút. Tôi như đi vào đường hầm gió lùa và lạnh lẽo. Nửa
ngày chúng tôi đánh vật với khu rừng chồi chằng chịt những dây leo. Vạt
rừng lau bên cạnh dễ đi nhưng không phải là hướng di chuyển vào mục
tiêu. Tiếng kêu của thú rừng vòng vọng và đàn khỉ chí chóe trên cành như
lạ lẫm nhìn chúng tôi. Bữa ăn quá trưa cũng đã xong. Đại úy căn lại bản
đồ để lấy hướng đi. Ngồi bên cạnh, tôi nghe ông nói...còn khoảng năm
cây số nữa! Mục tiêu con đường có đường dây điện thoại mà
một Toán thám sát đã báo cáo. Nhiệm vụ chúng tôi tiếp cận con đường tìm
đường dây điện thoại để đặt máy thu mọi cuộc điện đàm và bắt tù binh
nếu có thể. Trung sĩ truyền tin ngồi sau. Tôi nhìn và phì cười khi anh
ta cố mò trong mông, lôi ra con vắt căng đầy máu trên tay. Cái mẹo mà
khi còn ở Trung đội Thượng (Hatchet Force) trước khi vào rừng cứ kín đáo
xoay lưng rồi ngắt bất cứ chiếc lá nào...nhai trong miệng cho nát rồi
vất đi...có thể tránh được lũ vắt tấn công...nhưng theo tôi đã thực hiện
nhiều chuyến...có hiệu quả đấy, trừ những con vắt tham, đói ăn điếc
không sợ súng. Cách tốt nhất vẫn là áo quần kín bưng, tay và mặt luôn
bôi thuốc trừ muỗi. Covey vừa bay ngang rồi biến mất như nhắc Toán...có
tao đây! Chúng tôi đang xuống một con dốc thoải nhưng trước mắt là dẫy
đồi cao. Thế đất như người ta
gấp một tờ giấy. Mặt trời chiếu nghiêng, ánh nắng lung linh trên tàn
cây, âm thanh xào xạc lắm khi rít lên cùng gió và gió chỉ đi qua không
xuống được chỗ chúng tôi. Một tiếng súng nổ rất gần rồi liên tiếp hai
phát như bắn vào Toán. Tôi sững người nhìn quanh...không có ai trúng đạn
nhưng tự nhiên ngồi thụp cả xuống. Tiếng hú cất lên và giờ đây tôi đã
xác định được vị trí tiếng súng. Có một tiếng hú ở xa hơn đáp lại. Tất
cả đều nằm mé tay mặt của hướng di chuyển...cách chúng tôi chỉ khoảng
hai, ba mươi mét. "hú...heo rừng...đến đây, gánh về...hú
hú" Toán ngồi yên chờ đợi diễn tiến. Nhìn quanh tôi đã thấy tự động từ
lúc nào mỗi người chọn một gốc cây sẵn sàng. Thời gian qua đi, rừng trở
lại thanh vắng. Toán
di chuyển đang qua cái đồi nhìn xuống khe trải dài hun hút. Tiếng của
con chim đất lạnh lùng kêu khắc khoải như muốn dẫn chúng tôi vào
sâu...nhưng thật ma quái! Ánh nắng đã khuất, qua khoảng
trống bầu trời có tí ửng hồng trên tầng mây. Địa thế khác lạ với những
cụm tre to lớn theo gió vặn mình răng rắc và ngọn ngả ngớn trên cao. Bên
những bụi chuối có buồng chín còn một nửa bu đầy ong ruồi chưa biết thế
nào là đêm tối. Đường dễ đi nhưng ẩm. Cây vừa đủ để che chắn hành tung.
Toán dừng lại dựa lưng vào tảng đá chuẩn bị cho bữa cơm chiều rồi tìm
chỗ ngủ đêm.
4-Choàng
tỉnh trong mơ màng giấc ngủ. Tự nhiên tôi nhìn đồng hồ...tám giờ tối.
Đã có tiếng cụ cựa trở mình của đồng đội. Động cơ xe lớn dần và gấp gáp
như thử sức! Nó đang ở hướng Tây đúng hướng mục tiêu của chúng tôi.
Tiếng người lao xao cùng tiếng động cơ náo động. Bản giao hưởng đêm rừng
thêm mới với tiếng động cơ âm trầm cùng láo nháo tiếng người vang vang
và quanh quanh côn trùng nỉ non lan xa hòa điệu. Một công trường khởi
động hay đoàn xe thức giấc chuyển mình? Phải đợi thôi! Mọi
người chắc cũng như tôi đều thức dậy và lắng xem hoặc đang ước lượng
khoảng cách? Một tiếng thú kêu rống như xé toạc không gian tiếp theo là
giọng gầm gừ như đối nhau càng lúc càng to rồi thét vang...bỗng chốc
mất hút trong đêm. Tiếng của đoàn xe đi xa để lại lao xao tiếng người
như dần xa vắng. Nghĩ trong bụng, đoán chỉ là trạm vận chuyển. Đêm cháy
dần như ngọn nến, tôi cố nhớ đến bầu trời xanh ngắt và sâu thẳm mênh
mông...mênh mông...để dỗ dành lại giấc ngủ.
-Có
một thứ gì đang đi tới...tiếng động cây lá và bước chân nhịp nhàng
quanh tiếng gà gáy vang. Trời đã sáng nhưng chưa rõ hẳn trong làn sương
mù giăng găng, giơ tay lên mặt là chạm phải nhất là ở hàng mi. Mẩu C4
đang nấu nước cháy hết tạm ngừng. Một con chim lợn xà xuống thấp kêu
thét một tiếng nghe rờn rợn. Nhìn những gương mặt căng thẳng tay lăm lăm
trên cò súng trong thế ngồi dã chiến. Tôi bỗng phân định ra cái sự gì
đó đang đến quyết không phải là địch quân! Nhưng toàn thân
cũng nóng lên theo từng bước chân căng thẳng. Thời gian như doãi ra rồi
ngừng lại cùng một sự yên lặng
chợt đến thật khó hiểu...Tiếng khịt khịt vang lên nhanh chóng đánh tan
bầu khí căng thẳng cùng mọi cái thở phào nhẹ nhõm. Rồi từ bụi cây một
con heo đen xì cái đầu đưa qua đưa về ngẩng lên nhìn chúng tôi. Nó đứng
đó như khách xa lạ một lúc nhìn ngổ ngáo rồi tẽ ngang đi mất. Mẹ kiếp...sáng sớm đã dợt hộp! Cơn
gió nhẹ bay cùng làn sương nổi hột làm cơn thèm cà phê chợt đến. Ngọn
lửa C4 đang làm sôi ca nước...việc cấn thiết cho cái bao tử trong một
ngày...đổ nước nóng vào hai bịch gạo sấy và nhâm nhi cà
phê cùng thưởng thức điếu thuốc lá...thổi khói vào chiếc áo đi mưa để
sát đất. Rừng yên lặng chỉ còn tiếng chim. Sương mù tự nhiên kéo đi đâu
thật lẹ, chỉ còn những mảng mỏng luẩn
quẩn bên vạt cây lá từng giọt đếm trên đất. Hai người Biệt kích Việt
vừa gỡ xong mìn phòng thủ. Toán di chuyển.
-Con
đường chắn ngang. Tôi được lệnh theo Đại-úy lên thám sát. Đường nhỏ hẹp
có dấu bánh xe đạp đi lõm hai bên nhưng bên này sâu hơn. Chứng tỏ địch
vận chuyển thồ hàng từ hướng Đông sang Tây rồi lại dắt xe đi bộ trở về.
Tôi được lệnh vượt qua đường sau khi đã lấy ít lá cây rụng lấp bên trên
tạo thành một lối đi tránh để lại dấu vết. Toán phó, người cuối cùng vừa
sang đang ngồi xóa dấu và gài lại trái mìn M14 chống theo dõi. Tiếng
Covey ì ì đang lên vùng. Một mảng trời trong xanh bên cạnh khoảng mây
trắng đùn từ dưới lên cao. Mặt trời đứng khựng trên tàn cây như cố xuyên
thủng
lớp sương mù đang muốn thoát khỏi sức hút của đất và cây rừng. Toán
dừng lại bên một gốc cổ thụ có những dây leo to như cổ đùi rũ xuống. Đàn
khỉ thấy người đang dáo dác trên cành và to nhỏ gì đó. Người Mỹ truyền
tin liên lạc Covey...đọc mật mã chuyển bức điện. Sự cô đơn của rừng đầy
kỳ bí và lạnh lùng! Toán tiếp tục di chuyển để lại đàn vắt như tiếc rẻ
con mồi...lồm ngồm dưới lớp lá rụng dầy. Một mùi hương hoa thoang
thoảng, tôi bất chợt nhìn lên tàn cây. Mầu hoa tím nhạt đua lay trong
gió dịu hiền bên lá xanh phơn phớt...hoa gấp bội lần lá! Đại úy mới vừa
trượt chân, tôi phải ghìm người lại, đơn giản là chúng tôi đang xuống
con dốc. Nắng ở trên cao nhưng không thể xuyên rừng xuống được đất. Buổi
sáng đi qua
thật lẹ...tôi đã cảm thấy đói bụng. Những bước chân khám phá cũng đã
mỏi...dù sao cũng cần phải tiếp thêm năng lượng. Đại úy quay lại nhìn
tôi rồi nhìn đồng hồ tay chỉ vào bụng, ý muốn hỏi có mệt, đói không? Tôi
cười đưa tay ra hiệu...Ông và tôi sức vóc không bằng nhau! Nhưng dù sao
tôi biết chắc rằng cũng phải qua khỏi con dốc trước mặt...chỗ nghỉ quân
phải có địa thế tác chiến tốt. Luồng gió từ khe sâu giống như hơi thở
của rừng luôn lạnh lẽo, âm u và huyền bí! Một tiếng súng nổ ở hướng
Tây...địch đang báo hiệu gì đó hay là một mệnh lệnh trong khu vực? Nó đã
quá quen với những cuộc hành quân Biệt-kích nhất là khi địch biết chắc
có Biệt-kích trong vùng, lúc đó tiếng súng bắn để nghi binh hay tạo một
cái bẫy dụ chờ
Toán vào vùng phục kích do họ chọn lựa. Tiếng của một con chim lạ kêu
trong sâu nghe âm vang thật rền rĩ, cô đơn.
5-
Bữa cơm chiều, ăn xong là di chuyển ngay. Trời nhá nhem , sự yên tĩnh
đến đáng sợ của rừng luôn làm căng thẳng thần kinh! Buổi chiều qua đi
với hai lần vượt qua loại đường gùi xuyên rừng và con suối cạn róc rách
từ kẽ đá...nó chỉ đổ nước ra suối lớn vào mùa mưa. Bóng tối đến thật
nhanh cùng đàn muỗi thét vang bên tai, tức tối vì mùi thuốc bôi trừ
muỗi. Bóng đêm đã ngự trị nhưng Toán vẫn lần mò chưa tìm được một gốc
cây ưng ý hay một địa thế có những tảng đá để ẩn mình. Tiếng của loài
chim ăn đêm như thúc dục đến não lòng, kinh dị. Cơn gió lạnh chợt đến
như xé lòng, buốt giá
bủa vây. Toán dừng lại khi bước chân tôi đứng trẹo đi vì hai cục đá cao
thấp. Gốc cây lớn ngay trước mặt đã được chọn và chỉ trong tích tắc mọi
người đã yên vị cùng lúc người Toán phó và người dẫn đường (point man)
gài xong hai trái mìn phòng thủ...ở ngay đường vừa di chuyển...cùng
hướng vào mục tiêu. Tôi ấm dần lên trong cái áo đi mưa,
dựa người thoải mái vào ba lô và dây đạn khoác hờ vào hai vai rồi cởi
khóa dây đạn trước bụng...Khi cần thiết...nhổm người dậy là mọi thứ đã
sẵn nơi vai, chỉ việc gài chốt dây đạn là xong. Hướng thoát hiểm được ấn
định luôn là phía trước...đường vào mục tiêu. Trong trường hợp đụng
địch tại nơi ngủ đêm, sẽ có tiếng hô ra lệnh của Toán trưởng và hướng
trái mìn
Claymore của người đi đầu nổ tung...Đó là con đường máu thoát
hiểm...Tôi đi dần vào giấc ngủ...lơ mơ trong điệp khúc đêm rừng gió rét.
-
Vừa mở mắt thức giấc. Tôi liền tạ ơn Chúa ban sự bình an trong đêm.
Sương trên cành nhỏ giọt từng giọt xuống chiếc áo mưa. Nó lộp bộp nhiều
hơn khi làn gió thổi trên cao. Sương mù giăng khắp và gà gáy dồn dập.
Núi rừng vẫn một mực yên lặng và hình như tiếng chim trong gió khe khẽ
lẩn khuất bên trên cùng tiếng côn trùng rời rạc, mệt mỏi với chức năng
về đêm?! Trời sáng dần, ngọn gió làm sương mù bay, tôi như
ngủ trong cỗ màn tuyn trắng đục khi còn ở nhà chưa đi lính. Đại úy đang
nấu nước sôi chuẩn bị cho cái bụng trong ngày. Mùi thuốc nổ C4 dùng nấu
nước có mùi
thơm thơm khi đốt lửa nhưng nó lại tạo khói khét lẹt lúc được kích hoạt
nổ. Toán được phép mang theo những bánh thuốc nổ C4 dùng vào việc nấu
nướng và khi hữu sự chúng tôi có thể gộp những bánh thuốc nổ C4 xài dở
dang, tạo thành bánh lớn bởi độ dẻo của nó và gắn ngòi nổ đốn ngã bất cứ
cây cao nào cản trở cho bãi đáp khi bất ngờ triệt xuất Toán. Điều quan
trọng là phải tạo một lỗ sâu bằng cách ấn mạnh cây viết chì mà Toán
trưởng vẫn dùng để ghi chép vào bánh thuốc C4 để cho ngòi nổ ở trung
tâm, bảo đảm cho hiệu quả. Công việc của buổi sáng cứ tuần tự...sau màn
vệ sinh cá nhân...Toán bắt đầu di chuyển.
-
Nắng trên cao và gió mang cái mùi ngai ngái của loại cây mọc trong khu
vực. Có lá như lá me, chiều cao chỉ bốn mét, tàn xòe rộng, quả rũ xuống
như giàn đậu đũa. Mọc sát cạnh nhau an phận dưới những tàn cây cổ thụ
cao lớn che trời. Một chùm lan rừng tím xậm vụt lên từ cành lá, đùa giỡn
cùng nắng ban mai. Có một con ong vừa vụt bay, nhanh chóng mất tích.
Tiếng chim líu lo và đàn khỉ the thé đùa giỡn chuyền cành! Bên gốc cây
Đại úy liên lạc với Covey...Ông mới chuyển xong bức điện và có vẻ như
đang chờ sự gì đó? Toán lại lên đường sau tiếng Covey nhỏ dần đi bao
vùng khác. Di chuyển dần lên
cao, địa thế dốc trì nặng đôi chân. Bầu không khí thay đổi hẳn, mát
rượi và thơm lừng hương hoa. Trên cao cả một vạt rừng hoa tím...mầu tím
hồng nhạt từ cây rắc những bông hoa trên đất, theo cơn gió nhẹ bay bay
cả vào người chúng tôi như mừng người chiến thắng! Ai có tâm hồn mà
chẳng rạo rực trước cảnh này? Người dẫn đường đã lên tới đỉnh dốc. Mảnh
trời xanh lấp ló bên trên tầng cây và bên dưới chen cùng những gốc cây
tảng đá đen xì rải rác lồm ngồm như đàn rùa biển lên bờ. Đại úy ra lệnh
nghỉ và ăn trưa. Gió từ dưới lũng thốc lên vút tận tầng cây rào rào lao
xao. Toán phó đang hút thuốc lá, thở khói thuốc vào ngực áo mình, cạnh
người xạ thủ M79 nhai cơm. Đại úy bận bịu với tấm bản đồ và cái địa
bàn...căn, đo
xác định lại phương hướng. Mùi ruốc thịt ba lát đậm đà sao nước mắm
ngon nhai với cơm sấy trong miệng làm tôi nhớ về ký ức khi xưa còn
bé...Cứ mỗi lần Mẹ làm ruốc thịt heo y như rằng tôi căn để ăn vụng, nhai
không biết chán...Miếng ăn vụng tôi nghiệm ra rằng ở những nơi kín đáo
ăn miếng càng nhỏ nhai càng khoái, càng khích thích tợn! Tiếng
Covey vừa bay ngang loãng dần về hướng Đông có lẽ nó lên đường về lại
nơi xuất phát đổi tua cho chiếc khác bao vùng. Tôi cố gắng chống lại
giấc ngủ trưa quen thuộc và thấy đời như là sự gì bất công tràn
lan!
6-
Tiếng cười đùa vang vọng xé tan sự yên lặng kỳ bí của rừng. Gió mạnh từ
lũng liên tục thổi lên rồi luẩn quẩn làm đôi lúc giọng trong trẻo nhỏ
nhẹ, đôi khi khanh khách vụt cao. Mọi người đưa mắt nhìn nhau và tôi đã
thấy cái nhíu mày trên trán Đại úy. Tôi biết ông đang quyết định một
việc gí đó? Vì nếu di chuyển ngay theo hướng vào mục tiêu, Toán sẽ bỏ
lại sau lưng tiếng cười đùa của địch bên hông...chẳng phiền toái gì cả! Y
như tôi linh cảm. Đại úy đến bên Toán phó và họ thảo luận gì đó? Giờ
thì cũng như mọi người tôi có thể ước lượng khoảng
cách đến địch chỉ vài chục mét. Trở về Đại úy ra lệnh thám sát khu vực
và tôi thông báo cho hai Toán viên biết. Người đi đầu đã đứng lên. Toán
cứ theo hướng có tiếng người đi tới. Cây rừng tương đối dễ di chuyển. Sự
che chắn tốt và chúng tôi cẩn trọng lần bước. Con Sóc đuôi dài leo vụt
lên cây đến nửa chừng dừng lại nhìn chúng tôi. Tiếng người mỗi lúc một
gần rồi đột nhiên tắt hẳn? Ánh nắng ngang tầm mắt nhưng lúc này bị tàn
cây che chắn. Tiếng ì ì của Covey ở một nơi xa hướng Nam cho chúng tôi
thêm tin tưởng. Toán dừng lại Đại úy ngoắc tay gọi tôi và cùng lên phía
trước. Một con suối trước mặt cùng mắt tôi chạm ngay vào dẫy nhà sàn nằm
nép bên suối ở sườn dốc. Một khoảng ánh nắng chiếu rọi tấy rõ con nước
lao đi
trong đá chắc chắn là không sâu. Nhìn gần, dưới dốc những trái su su
ngồn ngộn trên dây leo cùng những luống khoai môn bên hàng
ớt đỏ rực. Toán cảnh yên lặng như ma quái, đến nước dưới suối cũng câm
lặng!? Tiếng của một con chim đất rúc lên nghe như kêu mời và một, hai,
ba, bốn rồi năm người từ nhà sàn vừa đi ra. Nhìn kỹ ba dân quân và hai
bộ đội. Không trang bị súng nhưng người bộ đội đi thứ hai quấn băng xanh
mầu lợt trên đầu. Có tiếng gọi từ phía bên kia con suối nhưng chẳng
hiểu nói gì? chỉ thấy cả năm người sắn quần lội qua. Nắng chiều tỏa ánh
sáng chiếu chói lọi xuyên cành lá và chúng tôi phát hiện thêm những làn
khói tỏa không muốn rời mái nhà. Một tên bộ đội bất chợt từ trong ra
ngoài sân, cây súng chỉ
thiên nổ một phát rồi lại tất tưởi trở vào. Tất cả mọi sự việc hẳn
không qua được cái ống nhòm của Đại úy. Ông có vẻ say mê, rồi thình lình
ra lệnh rút quân, di chuyển theo hướng vào mục tiêu. Ánh sáng ửng chiếu
khắp trên vùng trời đằng Tây cứ như vầng than hồng lóe trong đêm. Người
đi đầu phải luồn lách để tránh những cây dây leo trong một địa thế
xuống dốc luôn phải hãm đôi chân. Trên một cành cây thấp ngước nhìn loài
chim xâu bé tí thoăn thoắt nhẩy tìm mồi như chả biết thế nào đã gần
đêm. Đại úy ra lệnh ngừng lại, chả gì cũng đã quá bữa cơm chiều. Đàn
muỗi tự nhiên xô lại vây quanh cùng tiếng kêu của một loài chim lạ nghe
đơn côi và khắc khoải. Cơm ăn vừa xong cũng là lúc bóng đêm vừa đến.
Điếu thuốc lá cuối
cùng trong ngày được phép, tất cả được thở sâu vào ngực áo. Lệnh qui
định, nơi ngủ đêm cấm hút thuốc lá cho đến sáng ngày hôm sau. Toán di
chuyển tìm chỗ ngủ đêm và hình như có tiếng ầm ì nơi xa vọng lại. Chân
bước nhưng tai dóng lên để nghe...quả đúng vậy! Nó xen lẫn với điệp khúc
đêm rừng quanh quanh và rõ nhất đanh nhất có một loài giống như tiếng
Ve kêu mùa không biết mỏi với mầu Phượng rực nắng nhưng ở đây "tiếng
Ve...?" trong đêm. Động cơ xe, giờ tôi có thể nói như vậy và xác định
được càng lúc càng đến gần. Cơn gió làm lao xao cây lá. Những bước chân
giữa đêm rừng đầy kinh dị, sợ hãi vây quanh...chân tuy bước mà lòng cứ
mãi về phía sau chỉ sợ bị "vồ..." Dù rằng tôi biết chắc còn ba đồng đội
đang đi theo. Một mùi
hương hoa thoảng trong đêm nhưng không gây được sự thích thú kèm theo
cái lành lạnh. Đại úy đi trước tôi đang ho vào vạt áo, có lẽ ông bị dị
ứng "làn gió lạ" Một bóng đen to lớn án phía trước che dần bầu trời sao.
Chúng tôi như bước vào con đường hầm gió lạnh và tối om. Gió ào mạnh
bên trên rồi dịu đi chạm lá tựa tiếng réo rắt phong cầm lúc trầm lúc
bổng. Tôi vướng vào một dây leo và chân chạm rễ cây suýt ngã. Đại úy ra
lệnh nghỉ đêm và tiếng động cơ xe bỗng đứt quãng vuột biến. Tôi nghe Đại
úy nói với Toán phó chỉ gài một trái mìn Claymore. đường
thoát hiểm vẫn là hướng vào mục tiêu. Gốc cây cổ thụ và những rễ bạnh
nổi lên như ôm lấy chúng tôi. Tiếng kêu của con tắc kè tận trên cao
chậm rãi từng tiếng chắc nịch giống như nắm đấm dội vào lồng ngực gây
tưng tức hay có thể tầng cây dầy che lấp không gian thoáng đãng và sương
mù tuy chẳng thấy nhưng cũng hình dung qua cái lạnh mơn man trên mặt,
phơn phớt ẩm hơi.
7- Buổi sáng thức dậy, công việc tuần tự cứ như mọi ngày hành quân. Covey lấy xong
bức điện rồi di ngay. Sương mù cũng tan biến để lại giọt mưa trên lá.
Người đi đầu bỗng dừng lại, tay ra hiệu con đường phía trước. Ánh nắng
chói lọi lọt qua tầng cây làm hai vai người đi đầu tỏa khói và tôi thấy
Đại úy đang quan sát con đường. Theo lệ thường tôi lên để yểm trợ...vẫn
là loại đường gùi để vận chuyển, nhìn những dấu chân in trên đường,
chứng tỏ địch di chuyển thường xuyên nhưng hẳn nhiên chưa phải là con
đường có đường dây điện thoại mà
nhiệm vụ Toán phải tìm. Sáng nay khi chấm bản đồ Đại úy nói rằng chỉ
còn khoảng hơn một cây số sẽ chạm mục tiêu. Chúng tôi băng qua đường sau
khi Đại úy chụp vài pô ảnh. Địa thế khu rừng chồi rất ít cây to nhưng
Toán đang đi vào bóng mát cùng tiếng chim lanh chanh trên cành cao. Một
mảng mây trắng bấu chặt lấy bìa rừng trước mặt cùng ngọn gió làm lạnh
hai vai và chắc chắn sẽ khô dần đi cái khăn ngụy trang. Tạm nghỉ chốc
lát rồi lại lên đường. Hai con chim thật lớn tự đâu bay đến một con đứng
quạt cánh trên tàn cây nhưng không đậu xuống còn một con bay vòng trên
cất tiếng kêu la như vai trò của một huấn luyện viên! Đại
úy nhắc tôi "đi đi..." cũng vừa lúc súng nổ ở phía sau rất gần và tiếng
đáp trả phía bên hông
nghe đanh, nhọn như không cùng một loại súng. Khu vực bỗng trở nên đáng
sợ. Tôi cảm thấy nhiều mũi tên đang bắn tới và cái lạnh chợt đến đang
tỏa từ sống lưng đến gần mông. Đại úy ra lệnh dừng lại. Phía trước khe
dốc lên cao trông như bức tranh với đụn mây trắng tinh khôi cuồn cuộn
cùng bầu trời xanh thẳm. Tiếng hú từ xa vang vọng mà chỉ có thể là tiếng
người cùng tạo cho rừng một thoáng kỳ quái, thâm trầm đến lạnh lùng.
Giọng hú đáp trả hai lần nghe vọng dội âm thanh như đi từ Nam lên
Bắc...Tôi tưởng tượng đến có một trận đồ đang vây hãm...giữa thanh thiên
bạch nhật! Chúng tôi đến gần sự hoạt động nơi địch đóng
quân. Đại úy chỉ hướng cho người đi đầu và ra lệnh xuất phát. Nắng đã
gần trên đỉnh
đầu và làm khô mọi thứ ướt bởi sương sớm. Toán đang đi vào bìa rừng với
cây cao bóng rợp. Vẻ âm u vắng lặng chào đón...nhìn, ai mà chẳng chột
dạ?! Tôi theo thói quen xoay người ngắt một lá cây tiện nơi tay bỏ vào
miệng nhai để chống vắt. Nụ cười của người Toán phó (radio man) đi sau
nhìn tôi tinh quái và thoáng ngạc nhiên, dù rằng việc này tôi cũng đã
giải thích lúc cùng thực tập. Rừng cây tương đối dễ di chuyển vừa đủ để
che chắn. Những tảng đá chen nhau như đua cùng cây nhưng an phận bởi
loài cây mọc từ trong đá xanh biếc nhưng thấp xỉn phát triển theo sức
sống ở những đường kẽ và trũng cùng loại rêu xanh đậm bấu
chặt. Chúng tôi ăn trưa ở gốc cây có những tảng đá rải rác vừa đủ để che
đầu người ngồi.
Ánh nắng chiếu rọi, giống những hạt kim cương thi thoảng hiện trên
những khuôn mặt và điệp khúc rừng cứ mãi trôi theo thời gian bất tận!
Tiếng ào ạt phía bên hông làm những cây chồi non nghiêng hẳn một vạt
trước ngọn gió quẩn quanh quanh...rồi chạy đuổi về phía sau. Đại úy ăn
xong ông lại căn hướng đi...Ông ta có vẻ sốt ruột, nóng lòng vì nhiệm vụ
hoặc bởi những ước lượng đường di chuyển bị sai trật. Nhưng tôi nghĩ là
không thể! Lệnh di chuyển ngay đúng ra là phải có chừng
một tiếng nghỉ ngơi. Nhưng cả Toán không ai tỏ vẻ uể oải ngược lại hăng
hái tiến bước. Tôi cười nhìn lại đàn vắt cố công bò đến ngổn
ngang...chúng cứ ngóc lên cao đưa cái vòi qua lại dò con mồi...tôi ngộ
nghĩnh vẫy tay chào...chào lũ mày,
Vắt. Ánh sáng vẫn rọi trên khuôn mặt Đại úy vụt biến
mất...nhìn lên hai con chim rất to vừa đậu vào tàng cây cất tiếng kêu
như gọi con trong tổ? Ngọn gió quẩn hình như quay lại đẩy chúng tôi vào
sâu.
-Người
đi đầu dừng lại ra hiệu có con đường. Đại úy nhìn tôi như ra lệnh cùng
lên thám sát. Phía sau Toán đã ở vào vị trí chiến đấu dàn hàng yểm trợ
hai bên và mặt sau. Ngồi xuống mép đường bụi rậm quan sát. Đường cơ
giới, dấu bánh xe và vết chân dấu giầy trên đường...nhưng không thấy dây
điện thoại. Đại úy nét mặt đang suy tính, con đường này rất đúng trong
báo cáo. Tôi cũng biết như vậy và nghĩ là dây điện thoại chỉ có ở bên
kia đường? Đại úy khoắt tay ra hiệu vượt qua...Vẫn là người phải sang
trước để lập chốt yểm trợ...Men theo những đốm lá cây rụng
tôi nhanh chóng vượt qua sáu... bẩy mét con đường thật êm ái và chân
vướng ngay vào sợi dây điện thoại. Lập xong đầu cầu, quan sát hai mé
đường tôi ra hiệu cho Toán di chuyển. Vẫn con gió quẩn lúc này thổi ào
trên đường bốc lên những chiếc lá bay bay.
8-
Đại úy cũng vừa sang đường, tôi chỉ cho ông dây điện thoại. Nét vui
mừng rõ trên mặt, ông buông một câu "tuyệt vời" và ngay lập tức ra lệnh
di chuyển dọc theo con đường để chọn địa thế. Toán đã đến được một nơi
cay chồi mọc cùng dây leo chằng chịt bên dưới, có những tảng đá rải
rác...Một địa thế tác chiến tốt và quan sát cũng như ẩn nấp chả chê vào
đâu được. Nắng đã siên ngang...chiều đi thật mau...cũng nhanh như chúng
tôi vào vị trí. Đại úy và radio man nằm ở trung tâm để ghi âm. Tôi và
người đi đầu (point man) hai đầu tả hữu còn Toán phó và người xạ thủ M79
án ngữ mé sau lưng. Hai trái
mìn phòng thủ được gài hai đầu do tôi và Point man giữ. Lệnh cho hướng
đào thoát là chốt phía sau của Toán phó. Con đường vẫn im lìm vắng lặng.
Mé tay trái gió vừa bốc lên những chiếc lá trên đường tung cao rồi xoay
tròn chạy ra xa. Dựa lưng vào tảng đá, tôi trong một bụi rậm bắt đầu
tạo những khoảng trống nhỏ để tiện quan sát trên đường nhất là lỗ hổng
để nhìn được vị trí đặt mìn phòng thủ. Đại úy đến bên tôi từ phía sau
như là để kiểm soát và thông báo máy ghi âm của người Toán phó radio man
đã hoạt động. Mặt trời đã lặn và bắt đầu cho đêm rừng. Miếng cơm nhai
trong miệng bữa nay sao ngon lạ! Trời mây trắng nhưng phía Bắc cơn đen
che hẳn nửa bầu trời. Con đường đi xuống lũng sâu quẹo hẳn vào núi cao.
Bìa rừng cây cao
rậm che chắn cho con đường lại là ranh giới giữa rừng già và rừng chồi
non. Bóng tối đem bản giao hưởng rừng đêm cùng sương mù chen lấn. Gió
bắt đầu lạnh thêm thổi từ trong sâu. Trong chiếc áo đi mưa tôi chợt rùng
mình về sự lẻ loi, cô đơn...dù rằng chắc chắn cách đây chỉ khoảng mười
mét là đồng đội! Tiếng của loài chim ăn đêm nghe não lòng gợi nét quỉ
ma, chông chênh giữa thực và mộng...Bất chợt nghe từ thẳm sâu ký ức một
khoảng trời học đường...ngày ấy những bài học làm người, bài học cuộc
đời trước khi bước ra một sân chơi lớn: đời người. Mầu hoa Phượng đỏ như
lửa ấy cứ rực mỗi Hè. Tàn mùa Phượng đã nghe mùa Thu gõ tiếng trống
trường...lăn dọc thời trẻ con hoang dại. Lăn dọc những vui buồn không
tuổi, không tên.
Để bước vào những mùa thi...Lần cuối, năm ấy mình không qua nổi kỳ thi,
sẽ là ngã rẽ cuộc đời! Trò chơi lớn bắt đầu...Xua đi những ý nghĩ, tôi
tập trung vào giấc ngủ. Đưa mình lên bầu trời xanh thăm thẳm, cứ thế xa
tít rồi xa tít và tôi ở trong vùng cao xa ấy.
-Đêm qua đi, trời lại sáng và tôi thức giấc lúc còn tối có lẽ cái
chân bị tê vì thế ngủ ngồi quái ác. Tiếng côn trùng nghe đã có phần rời
rạc chỉ lũ gà là xung. Biết bao chuyến hành quân và ở bất cứ rừng núi
nào tôi chỉ nghe tiếng gà chứ chưa bao giờ thấy chúng! Sự ẩn mặt của lũ
gà rừng tôi chưa thể lý giải được? Ánh mờ mờ của sáng sớm làm tôi nhận
rõ hơn phía trước mặt thung lũng chạy xa trong biển xanh ngàn cây. Xa
hơn núi cao chắn lối và bên này con đường đang đi xuống sâu vào rừng.
Cơn thèm cà phê ghê gớm làm tôi phải nấu nước thôi. Mùi chất nổ C4 bị
đốt tự nhiên sộc vào mũi...không biết
có phải của tôi...ô hay chắc chắn rồi! Hay thêm quanh đây đồng đội cũng
đang nấu và tôi liền nghe tiếng "tắc kè" mật hiệu qui định...tiếng một
rời rạc là liên lạc với nhau còn nhanh gấp gáp là báo động...Tôi liến
đáp lại, Đại úy xuất hiện. Nhìn quanh ông yên tâm, xong lại biến. Đổi
lại thế ngồi và thưởng thức ca cà phê cùng khói thuốc ém chặt say say.
Gió nhẹ bay bay sương sớm thấy cả hột li ti rồi nhẹ nhàng
rơi. Trời đã sáng, mây trên cao xa...cao hơn một ánh sao to lấp lánh
chưa chịu nhường mặt trời mà tôi đoán cũng sắp lên khỏi núi hướng Đông.
Tiếng chim trên cành cây cao càng rõ hơn náo động dần không khí...Ngày
của rừng thật sự bắt đầu và tôi nghe tiếng súng nổ ở về hướng Tây.
-Một
mình lẻ loi, ngồi buồn chết đi được. Hai viên kẹo "cao su" trong khẩu
phần ăn nhai lọt thỏm vẻ còn thèm thuồng không đã.Nghe bên vị trí của
Đại úy vẫn một mực im lìm nhưng chắc chắn ít ra họ đã thu âm được hai
cuốn băng. Ánh mặt trời chói lọi xuyên cành lá tức khắc đang đẩy lùi lớp
sương mai mà giờ hình như đã tan biến. Có thể nó chạy trốn trước khi
mặt trời đến! Tôi bỗng nhìn về hướng dốc con đường và mắt vừa chạm hai
người đang dắt xe đạp đi lên. Tôi...miệng trong loa tay kêu "tắc kè"
liên tục rồi nghe tiếng "tắc kè" đáp lại. Mật hiệu đã được nhận và chờ
đợi cho sự sẵn sàng.
9-Hai
tên địch dần đi lên, chỉ một tên có mang súng, cây AK đeo trước ngực.
Cả hai trang phục chính qui chính hiệu...nón cối, giầy vải, áo quần kaki
xanh, lưng thắt dây da nâu loại Trung quốc. Tên đi sau mang cặp da bên
hông ,không súng. Vì đường lên dốc nên cả hai dắt xe đạp,
loại Trung quốc, mầu đen, hai thắng tay liền với ghi đông lái. Tôi dõi
theo từ bước đi họ lên, giờ thì có thể nhìn rõ mặt...tên mang súng còn
rất trẻ có thể nói là con nít! Còn tên kia, mặt dầy dặn, khoảng ngoài ba
mươi. Đếm từng bước chân có lúc chậm vì lên dốc vả lại còn phải dắt xe.
Tôi cố chấn tĩnh...doãi tay gồng mạnh như
để lấy lại sức và cái của chết người càng lúc càng gần cùng thời gian
nóng lên và như ngừng trôi nhưng nhích dần. Một giọng hót mượt mà, thanh
cảnh của một con chim trên cây giúp tôi phần nào thoát cơn căng thẳng
đang lên và hai tên địch bất ngờ rẽ vào lề đường bên kia có tảng đá cao
rồi dựng xe. Động tác rất nhanh hắn tháo cây súng khỏi cổ dự vào xe đạp
rối tất tưởi đi đến bụi rậm gần đó...biến mất. Tên mang cặp vào sâu một
tí thản nhiên thò tay móc "..." đứng đái nét mặt vẻ thoải mái, tay đu
đưa rồi chợt rùng mình nghiêng hẳn người quay đi ra. Hình như có gió to
nổi lên phía giữa con dốc, lá cây bay tung về bên kia đường và bóng rợp
đen của đám mây dần dần từ sau lưng hướng Nam trôi từ từ lên hướng Bắc.
Tên bộ đội con
nít cũng vừa đi ra. Rất tự nhiên như đã quen thói lấy cái túi vải sau
xe đạp, ngồi xòa xuống cục đá thấp tay kia móc ra hai nắm cơm, đưa cho
tên kia một...thản nhiên cắn ăn một cách lạnh lùng! Trò chơi ú tim lại
theo từng miếng nhai, thoáng chốc đã hết nửa nắm cơm. Khoảng cách vào
quãng mười mét nhưng tôi thấy rõ còn hơn khi đi xem kịch diễn trên sân
khấu. Sự hồi hộp căng thẳng cứ dần được đẩy lên có thể đã chạm vào được
ánh nắng. Tôi bỗng nhiên tự trách sao lại chọn đầu dốc, nhưng đó là việc
của Đại úy...về mặt chiến thuật rất có lợi cho tác chiến, nhưng tâm lý
đã lên dốc là phải nghỉ ngơi?! Giờ đây chắc mọi người cũng có ý nghĩ như tôi trước tình thế này. Vừa ăn xong tên con nít vơ lấy cây súng, tưởng
đeo vào người nhưng không hắn chĩa lên trời nổ một phát xong nói " Đi đi anh...để trưa về còn kịp cơm..." Họ
dắt xe ra đường tự dưng mắt tên bộ đội mang cặp da cứ nhìn chăm chăm
vào bụi cây tôi ẩn nấp và một vẻ trù trừ gì đó hiện trên gương mặt
hắn...khuôn mặt vừa đi qua vùng ánh sáng chiếu trực diện chói sáng từ
tàn cây. Tôi thấy nhột nơi sống lưng và tâm trí tập trung ngay vào cò
súng. Vẻ lanh chanh, tên con nít lên yên xe trước, gồng chân, cong người
đạp lấy đà...còn tên đeo cặp, thênh thếch trên bi đan xe, một chân đẩy
dăm bước, lên xe theo kiểu Pháp. Qua chỗ tôi, mắt hắn không hiểu sao cứ
mãi chằm chặp nhìn như say mê? Đàn chim trên cao bỗng kêu réo loạn xạ.
Nhìn lên có vài con bay tuá ra và hai con đuổi đánh nhau bay xà
xuống đúng vào lúc bóng hai tên bộ đội mất hút bỏ lại sau ánh tia chớp
phản chiếu phát ra từ hai chiếc xe đạp. Không gian trở lại
yên ả, tĩnh mịch. Chim trên cành cũng im tiếng sau màn báo động. Tai
tôi nghe tiếng Covey ở một nơi xa vọng lại. Làn gió hơi lạnh mơn man
trên da mặt và tôi nghe ám hiệu "tắc kè..." chậm rãi. Vội đáp lại và Đại
úy xuất hiện đang ngồi xổm đi vào bụi rậm với câu hỏi đầu tiên "ổn
chứ..." Dáng điệu nóng lòng ông hỏi tôi có nghe hai tên địch nói gì với
nhau. Tôi dịch lại và xác định họ chỉ nói với nhau có một câu " Đi đi
anh...để trưa về còn kịp cơm..." Nghe xong nét mặt của ông
trở nên đăm chiêu suy nghĩ nhíu mày. Hai cặp mắt nâu nâu như chớp sáng.
Tôi hiểu ngay ra rằng vai trò của
người Thông dịch trong lúc này thật cần thiết! Đại úy dặn
dò một vài việc chiến thuật rồi theo thói quen lấy ra thanh kẹo "cao
su" vừa nhai vừa đi khỏi. Một con sóc chạy trên đường, đến chỗ có ánh
nắng dừng lại dương mắt nhìn quanh như muốn sưởi ấm. Lại một tiếng súng
địch nổ ở hướng Tây chẳng bao xa. Hai bịch gạo sấy giờ thì no đủ...đã
thành cơm. Tôi bắt đầu nhai phần cơm buổi sáng và nghĩ đến nhiệm vụ của
Toán...Bắt tù binh. Trong thực tập, Toán phó là chuyên gia bắt tù binh.
Ông ta có quyền quyết định ra tay hay không trong giây phút chót. Theo
lệ thường địch quân vẫn cử người đi kiểm soát đường dây điện thoại và
nhiệm vụ thu âm vẫn đi đôi với bắt tù binh. Khi được mật hiệu Toán phó
chỉ việc dời chỗ ẩn
nấp từ phía sau đi lên phía trái hay phải tùy theo hướng địch, phối hợp
với Toán viên đã có sẵn để hành động. Nhưng việc quan trong vẫn là địa
thế...có bãi đáp hay không? Thực tại Toán chúng tôi từ ngày qua đã phải
luôn tránh những khoảng trống... còn mọi việc khác dĩ nhiên nằm trong kế
hoạch...đều phải sẵn sàng tại căn cứ xuất phát.
10-
Nắng chếch ngang mặt. Đồng hồ đã chỉ mười giờ. Buổi sáng qua đi thật
mau với vài lần phải trở mình để thoải mái cho thế ngồi, tránh tê chân.
Không gian tĩnh lặng nhưng thi thoảng tiếng con chim đất kêu lên như
thương nhớ! "tắc
kè..." tôi vội đáp lại mật hiệu rồi tức thời Đại úy xuất hiện. Vẫn câu
hỏi đầu môi "ổn chứ..." Rồi ông ra lệnh bắt tù binh sau khi hỏi tôi "
Anh có nghĩ rằng hai tên địch lúc sáng sẽ trở về vào lúc trưa..." Tôi
không chút ngần ngừ đáp lại "chắc chắn rồi...tự miệng họ nói ra mà." Ông
đưa cho tôi thanh kẹo rồi rút lui. Tình huống hiện tại người Toán phó
phải đến
chỗ của Toán viên đi đầu để xem xét địa thế và đón lõng hai tên địch.
Phần tôi chỉ lo căn coi phía đường trách nhiệm và sau cùng là tháo trái
mìn phòng thủ. Mọi việc chắc đã lên kế hoạch và sự bàn định giữa Đại úy
và Toán phó hiển nhiên cũng đã xong trước khi đến tôi. Có giọng hú ở về
cuối dốc và tiếng đáp lại hơi xa. Tôi căng mắt chờ đợi nhưng vắng lặng
tút đến phần đường chìm vào rừng cây. Ánh nắng như phân chia con đường
thành từng khúc có nơi loang lỗ chói chan, chỗ tối hù nhưng dài hơn,
thấy cả cái lạnh lẽo âm u. Thời gian nhích dần và dĩ nhiên người trong
cuộc cũng chuẩn bị mang tâm trạng căng thẳng. Tôi nhìn lại đồng hồ...nó
nhích mãi mà chưa qua con số mười một! Vùng lên, chửi đổng một tiếng
trong bụng "đồ con rùa..." Tôi bò ra dịch dần đám dây leo
để có thể mở rộng tấm nhìn về phía tay phải, nơi có thể sắp diễn ra
cảnh sôi động chết người chỉ cách chỗ tôi khoảng chưa tới ba mươi mét.
Vị trí mới không có tảng đá nhưng khi tác chiến tôi có thể thụt lui ẩn
nấp một cách dễ dàng. Trên cây cao, tiếng của những con chim Mẹ dẫn mồi
cho đàn con khi dồn dập lúc đứt khúc...nghe chanh chách! Covey
đang ở hướng Nam tiếng xa hẳn chúng tôi nhưng vọng lại có lúc rõ theo
vòng bay. Nó đã được thông báo tình hình...chắc chắn là như thế và cái
mắt xích trong cỗ máy chiến tranh đang hoạt động. Tôi sửa lại thế ngồi
vì thấy tức nơi hông hay có phải tại mới ăn trưa...ăn quá sớm. Thời
gian cháy dần
nhưng chậm. Sự căng thẳng theo nhịp kim đồng hồ được đẩy dần lên...đang
ở con số mười một giờ ba mươi lăm. Rừng núi im như chết. Gió biến đi
đâu mất làm gia tăng cái nóng trong người. Con tim tôi bỗng chỗi dậy khi
đàn chim bất chợt kêu thé lên tiếng liên hồi. Tôi sửa lại thế ngồi mắt
đăm đăm phía đường về của địch và thoảng nghe có tiếng người. Mọi sự
chuẩn bị vào cuộc...cuộc chơi sinh tử! Hai bánh xe đạp
đang lao tới nhưng chưa thấy phần trên bởi bụi rậm án ngữ. Đột nhiên như
một cánh đại bàng quái dị...tiếp sau là bóng cao lớn của Toán phó xuất
hiện. Tức khắc hai thân người đổ nhào trên đường còn hai xe đạp văng xa.
Đại úy và người truyền tin (radio man) chia nhau khống chế hai tên địch
chưa kịp hoàn hồn
bò dậy với nét mặt ngạc nhiên thất thần. Toán viên xạ thủ M79 cũng vừa
xong nhiệm vụ thắt khăn vào miệng và bịt mắt tù binh...đã bị còng tay
bằng chiếc còng nylon. Tôi vội gỡ mìn phòng thủ. Toán phó vừa phi tang
đi hai chiếc xe đạp và hai mũ cối vào bụi rậm...trông thật oai bởi đeo
hai súng và chiếc cặp da. Người đi đầu gỡ mìn vừa xong chuẩn bị di
chuyển. Mọi việc diễn tiến thuần thục như khi thực tập! Bình
tâm, khúc phim được điễn ngay trong đầu khi đang di chuyển. Hết sức
nhanh chóng và thật đơn giản...Sự tấn công đầy kinh ngạc bằng chiếc áo
lạnh đi rừng quả thật như một cánh đại bàng quất thẳng vào hai tên địch
cùng một lúc. Tôi chứng kiến tận mắt như người đi xem kịch ngồi ở ghế
hạng nhất.
Cái khó khăn ở đây chính là lực tấn công...Toán phó hiển nhiên phải
xoay chiếc áo, quật thật đúng lúc và đầy sức mạnh mới có thể đánh chính
xác vào phía sau địch quân...không phải một mà cả hai...trong tình trạng
đón đầu địch. Thật tài tình và nghề nghiệp...hai con mồi đều ngã về
phía trước vừa vặn lọt vào tay của Đại úy và Radio man lao ra chờ sẵn.
Tất cả đều được diễn ra trong thời gian cực nhanh...bằng những cái nháy
mắt...rồi tức khắc Toán biến vào khu rừng chồi bên cạnh. Covey ở trên
đầu từ lúc nào và Đại úy cũng đã đổi balo để trực tiếp giữ liên lạc. Một
tiếng súng nổ ở hướng Tây. Tên bộ đội đi trước đứng khựng lại vẻ chần
chừ nhưng khi mũi súng chĩa vào lưng, hắn mới chịu bước tới. Toán phó
vừa đi vừa
chiếu gương cho Covey. Đại úy bỗng ra lệnh đổi hướng , theo hướng
Bắc...Covey đã chỉ điểm bãi đáp. Tôi và người Radio man rất bận với hai
tù binh. Toán đã thoát ra khỏi vạt cây chồi đến một vùng cỏ tranh mịn
óng vàng và hai chiếc A1 trên bầu trời đang đến theo cái dõi mắt của Đại
úy. Ông ta ra lệnh trải tấm panel hồng đỏ và luôn chỉ điểm mục tiêu.
Một rocket khói được Covey phóng ra và rồi loạt bom chùm từ A1 vãi tới
tấp vào đúng khu rừng già có con đường. Tiếng súng địch từ dưới đất vang
dội cùng tiếng người nghe lao xao hò hét...nhưng chưa thấy phòng không.
Loạt bom napalm bùng lên khói lửa chạy dài cả vài trăm mét. Đại úy ra
lệnh tôi và radio man mỗi người phụ trách một tù binh thoát trên chiếc
trực thăng đầu tiên. Trên bầu trời
hướng Đông những đốm trực thăng lớn dần và hai Cobra thế nào cũng đến
trước. Tôi rút ra bình sịt gây mê...bằng cách sịt thẳng vào mặt mũi hai
tên tù binh đang ngồi. Chiếc A1 xả loạt đại bác...tiếng nổ lan tràn từ
trên lẫn bên dưới cùng với khói và lửa. Đoàn trực thăng nhanh chóng nhập
cuộc. Sáu trực thăng thuộc phi đoàn 20 Air Commando biệt hiệu Green
Hornets thuộc không quân Mỹ. Hai Huey gunship đang vòng trên bãi đáp và
một chiếc xả loạt đại bác 20 ly dọn bãi. Đại úy ra dấu chuẩn bị...Toán
viên đi đầu sẵn sàng phụ tôi khiêng tên tù binh lên trực thăng. Chiếc
Gunship vừa vụt lên với hàng loạt tiếng đạn 40 ly nổ dài và sau nó chiếc
Huey đang xuống bãi, cặp kè cùng chiếc Gunship theo yểm trợ. Toán phó
radio man bồng tên tù binh đợi sẵn, cùng tôi
cũng sẵn sàng.
-
Trên đường về căn cứ, người sĩ quan rước Toán khui chai sâm banh. Tôi
thấy rõ nút chai bắn vút ra ngoài cửa trực thăng. Bên dưới sàn hai tên
tù binh vẫn còn bất tỉnh dù rằng đã được cột chặt vào trực thăng theo
nguyên tắc. Một điếu thuốc hút tự do sao mà sướng thế! Nhất là hòa cùng
sâm banh uống ngụm to chất ngất. Nghe trong cái mũ bay...người sĩ quan
rước Toán nói " Bên kia...Đại úy cũng đang uống mừng." Và theo tay chỉ...Nắng vàng chiều rực rỡ trên phông nền xanh cây lá.
Biệt Kích Nguyễn Văn Hải